Giới chơi xe gọi những cô gái này một cách trìu mến là những Lady Minsk (quý cô xe Minsk), họ là những thành viên nữ hiếm hoi, những đứa con cưng của Hội xe XHCN.
Bấy lây nay, người ta vẫn biết đến Minsk như một loại xe thô kệch và xấu xí. Nhắc đến Minsk, ta thường liên tưởng ngay đến những tay đào vàng, dân cửu vạn hay cánh tư đồ tể vai u thịt bắp...
Bởi vậy, nhiều người rất đỗi ngạc nhiên khi vô tình bắt gặp hình ảnh những cô gái đi Minsk nhẹ nhàng lướt qua giữa phố xá đông người. Chưa khi nào chiếc Minsk lại có được vẻ đẹp lãng mạn, nên thơ đến thế.
Những cô gái có sở thích khác người
Mỗi khi kể về những Lady Minsk của Hội xe XHCN, người ta không thể không nhắc đến Bàng Quỳnh Diệp, một cô gái lạ lùng nhưng đã quá đỗi thân quen trong giới những người chơi xe cổ Hà thành.
Mối duyên nợ của Diệp với Minsk bắt đầu bén lửa kể từ khi cô phải lòng Tùng, một tay chơi Minsk đầy máu mê. Diệp kể: "Ban đầu, Diệp cũng rất khó chịu với chiếc xe cổ lỗ sĩ, cũ kỹ, xấu xấu bẩn bẩn, tiếng nổ vừa ầm ĩ vừa mù mịt khói. Hồi còn học ở trường cao đẳng Nghệ thuật Hà Nội, mỗi khi Tùng đến đón, Diệp đều bắt anh chàng đứng đợi cách cổng trường thật xa rồi đi bộ ra để tránh những cái nhìn kỳ quặc của bạn bè".
Nhưng trong một lần phượt cung Tây Bắc, Tùng lên cơn sốt đúng lúc cả hai đang ở trên đoạn đường vắng, chỉ có đồi núi trập trùng, không một bóng người. Vậy là Diệp phải vào vai "xế" một cách bất đắc dĩ. Theo những chỉ dẫn sơ lược của Tùng, cô đánh vật với chiếc Minsk đưa người yêu đến bệnh viện gần nhất. Sau lần ấy, Diệp biết đi Minsk và bắt đầu mê mẩn cảm giác mà nó đem lại cho người lái. Cô đòi Tùng mua cho mình một chiếc Minsk khác để rồi từ đó gắn bó không rời.
Diệp tâm sự: "Lần đầu Tùng ghé chơi, bố mẹ tôi đã tỏ ra vô cùng e ngại với tiếng xe kinh động hàng xóm của chàng rể tương lai. Các cụ đâu biết rằng sau này họ còn phải chịu đựng thêm tiếng Minsk của cả con gái mình nữa".
Khác với Diệp, hình ảnh, âm thanh của chiếc xe Minsk đã ăn sâu vào tâm thức của Thu ngay từ khi cô còn rất nhỏ. Ngày ấy, Thu thường được bố cho ngồi vắt vẻo trên bình xăng và để máy nổ cho cô vít ga, nghịch đèn xe đến chán thì thôi.
Trò chơi với chiếc xe Minsk khiến cô bé mê tít hơn tất cả các trò chơi khác với các bạn cùng trang lứa. Thu yêu chiếc xe của bố đến nỗi chỉ cần nghe tiếng nổ của nó là cô nhận ra ngay và bỏ hết các trò chơi dang dở chạy ra đón bố. Sau đó, chiếc Minsk của bố đã bị bán đi thay vào đó là một chiếc xe số thông dụng.
Nhưng có lẽ vì những ấn tượng tuổi thơ quá sâu sắc cho nên khi đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp và những chiếc Minsk đã vắng bóng trên các ngả đường, Thu vẫn chỉ thích những chiếc xe có kiểu bình xăng như thế, tay lái như thế, tiếng nổ như thế. Bởi vậy, ngay từ những năm còn cắp sách đến trường, Thu đã đi làm thêm, dành dụm tiền với ý định mua cho mình một chiếc Minsk thật oách. Một lần tình cờ bắt gặp một chiếc Minsk đỏ trên đường nhìn có vẻ còn "zin", Thu vô cùng thích thú bám theo người lái chiếc xe ấy về tận nhà để hỏi mua.
Ban đầu, chủ nhân của nó nhất định không chịu bán nhưng đúng vào phút cuối, chẳng hiểu vì lẽ gì anh lại quyết định "gả" chiếc xe "bảo bối" của mình cho Thu với một cái giá rẻ như cho.
Thu biết đó là hành động mà chỉ những người thật sự yêu Minsk mới hiểu. Thấy con gái dắt chiếc Minsk về nhà, mẹ Thu suýt ngất. Bà không chấp nhận nổi việc có một chiếc Minsk ở trong nhà và càng không thể chấp nhận để con gái mình ngồi lên chiếc xe mà bà vẫn gọi là xe "chở lợn" ấy. Bà tuyên bố nếu cô mang chiếc xe đó vào nhà, bà sẽ "cho luôn 1 mồi lửa vào bình xăng".
Dùng mọi lý lẽ để giải thích với mẹ mà không đưa đến một thỏa hiệp nào, Thu đành mang chiếc xe đi gửi nhà bạn bè và quay vòng gửi luân phiên mỗi nhà 1 tuần. Tuy hơi rắc rối và khá phiền phức nhưng cô vẫn không chịu từ bỏ chiếc xe yêu thích của mình. Từ khi "cưới" được em Minsk đỏ, Thu đã phải học lỏm nghề sửa xe để có thể tự xoay xở mỗi khi xe chết máy giữa đường. Không ít lần, cô đã phải đến lớp với bộ dạng lấm lem dầu mỡ, nhễ nhại mồ hôi.
Cùng Minsk chinh phục những cung đường
Sau nhiều lần làm "ôm" trong các chuyến cùng chồng vào Nam ra Bắc, Thủy "H2O", một Lady Minsk khác của hội xe XHCN bắt đầu thấy chán cái cảm giác "ngồi yên sau". Chị nài nỉ ông xã dạy mình chạy xe tay côn nhưng bị từ chối vì anh không muốn bị bà xã... "vượt mặt".
Đang lúc cao hứng, chị giấu chồng đi tập xe với mấy chị em trong hội. Còn chồng chị thì được một phen hốt hoảng khi thấy tên vợ đứng "hiên ngang" ở vị trí đăng ký dành cho "xế" cùng một chiếc Minsk "khù khờ" trong danh sách phượt Bản người Mường ở Thạch Thành (Thanh Hóa).
Chuyến "solo" đầu tiên của chị khá trầy trật trên con đường đất ngoằn ngoèo, trơn trượt dẫn lên bản. Nhìn vợ ngã lên ngã xuống, bùn đất bê bết từ đầu xuống chân, anh Minh chồng chị không khỏi xót xa, trách móc ý tưởng "ngông cuồng" của vợ.
Nhưng chị vẫn không rời bỏ chiếc xe của mình, tiếp tục bám đoàn trên con đường không khác gì một cơn ác mộng. Tưởng sau lần ấy chị sẽ cạch đến già, không ngờ chị bảo: "Chưa khi nào tôi được "phê" đến thế. Cảm giác đó mới tuyệt làm sao. Có lẽ tôi đã nghiện nó mất rồi".
Là con gái "chân yếu tay mềm" nhưng những Lady Minsk của hội xe XHCN không tỏ ra "ngán ngẩm" trước bất cứ một con đường khó đi nào, sẵn sàng thử sức với những cung đường được cho là "cơn ác mộng của những tay lái lụa".
Thu bảo: "Chỉ khi vượt qua những con đường cheo leo đầy nguy hiểm, lổn nhổn đá dăm, đá hộc, ổ trâu ổ bò, một bên là vực sâu thăm thẳm, một bên là vách núi dựng đứng, bạn mới hiểu cảm giác tuyệt vời mà nó mang lại. Đó không phải sự đùa giỡn với tính mạng, cũng không phải để chứng tỏ với thiên hạ việc mình hơn người hay khác người mà chỉ đơn giản là một sự chiến thắng bản thân và trải nghiệm cuộc sống".
Nhìn cái cách Thu điều khiển chiếc Minsk "dũng mãnh" đi phăm phăm qua những địa hình gồ ghề, trơn trượt, ít ai nghĩ rằng cô bị vôi hóa phổi ½, bị tim nhẹ, huyết áp thấp, mắt cận nặng, lại hay ngất xỉu... Nhưng điều đó không có nghĩa là cô không được làm điều mình thích, không được sống với đúng những gì mình mong muốn.
Vượt lên trên những vấn đề về sức khỏe, dám sống với đam mê, Thu vẫn lên đường cùng những người có chung lý tưởng mang tiếng Minsk giòn giã, mang khói Minsk thơm lừng, mang tình yêu cuộc sống, tình yêu con người đến tận những nơi xa xôi nhất, hoang vu nhất trên khắp mọi miền Tổ quốc.
Thu ước rằng sẽ có 100 chiếc Minsk tham gia rước dâu trong ngày cưới của mình. Cô bảo, nếu lúc đó gia đình hai bên không đồng ý, cô sẽ thuyết phục chồng để được rước dâu thêm một lần nữa bằng xe Minsk. Các thành viên trong hội xe XHCN đã rất ủng hộ và sẵn sàng giúp cô thực hiện ý tưởng này.
Tuổi tác, tính cách, hoàn cảnh khác nhau nhưng tất cả đều có chung một niềm đam mê bất tận đó là Minsk và phượt. Một thứ đam mê có thể khiến những "hiệp nữ" này sẵn sàng đánh đổi nhiều thứ để được sống hết mình cho niềm đam mê đó. Chính đam mê đã kết nối những con người xa lạ lại với nhau, bắc chiếc cầu đồng điệu giữa những tâm hồn mới lần đầu gặp gỡ.
Du lịch, GO! - Theo Dương Dung (Đời sống & Pháp luật), ảnh internet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét